Tổng số bài gửi : 2532 Join date : 25/04/2010 Age : 57 Đến từ : Việt Nam
Tiêu đề: Ca khúc TUỔI ĐÁ BUỒN - Trịnh Công Sơn Tue Aug 03, 2010 11:02 am
Trình bày: Ca sĩ Ngọc lan Thể loại: Nhạc trẻ Album: Ca Khúc Da Vàng Vol 4
Lyrics
Được sửa bởi thusinhtg ngày Thu Aug 05, 2010 1:31 pm; sửa lần 1.
thusinhtg
Tổng số bài gửi : 2532 Join date : 25/04/2010 Age : 57 Đến từ : Việt Nam
Tiêu đề: Album nhạc hòa tấu Tue Aug 03, 2010 4:58 pm
Tuổi đá buồn Instrumental Thể loại: Hòa tấu Album: Tình Khúc Trịnh Công Sơn Vol 4
Cover Album Hòa tấu TUỔI ĐÁ BUỒN (Tình Khúc Trịnh Công Sơn Vol 1)
*
Được sửa bởi thusinhtg ngày Sat Aug 07, 2010 9:56 am; sửa lần 3.
thusinhtg
Tổng số bài gửi : 2532 Join date : 25/04/2010 Age : 57 Đến từ : Việt Nam
Tiêu đề: Tuổi đá buồn Thu Aug 05, 2010 7:52 am
Trình bày: Nini - Uyển My - Hạ Vy Thể loại: Nhạc Trẻ Album: Asia CD066 - Chủ đề: The best of Dạ vũ 4
Cover
*
thusinhtg
Tổng số bài gửi : 2532 Join date : 25/04/2010 Age : 57 Đến từ : Việt Nam
Tiêu đề: Ca khúc TUỔI ĐÁ BUỒN Thu Aug 05, 2010 10:32 am
Trình bày: ca sĩ Khánh Ly
Trình bày: Quang Dũng Thể loại: Trữ tình Album: Yêu
Trình bày: Hồng Nhung Thể loại: Trữ tình Album: Liveshow Như Cánh Vạc Bay
Hòa tấu Saxo
Trình bày: Lô Thủy Album: Tôi Ơi Đừng Tuyệt Vọng
thusinhtg
Tổng số bài gửi : 2532 Join date : 25/04/2010 Age : 57 Đến từ : Việt Nam
Tiêu đề: Bài viết về Trịnh Công Sơn Thu Aug 05, 2010 2:37 pm
Nhìn lại mình đời có xanh rêu Đỗ Trung Quân
Cơn mưa chiều đột ngột đẩy một thiếu niên 14 tuổi vào mái hiên ven đường . Buổi chiều tháng 7 vàng vọt ẩm ướt. Dưới mái hiên sũng nước, bồn chồn đợi cơn mưa dứt, cậu chợt nghe tiếng hát của người ca sĩ nổi tiếng vọng ra tiếng được tiếng mất từ ô cửa nào đó “ trời còn làm mưa mưa rơi mênh mang ... đóa hoa hồng vùi quên trong tay ..ôi đường phố dài …” Tuổi mười bốn chưa hề biết thế nào là tình yêu, nhưng trong khoảnh khắc của buổi chiều màu hoa cúc, cậu thiếu niên bỗng bàng hoàng biết mình đã yêu những lời hát kỳ lạ, rời rạc - ẩn giấu nỗi cô đơn khó hiểu nào đó người nhạc sĩ đã viết nên bằng những ca từ kỳ lạ ấy.
Bây giờ, ba mươi bốn tuổi – cậu thiếu niên ngày nọ đã biết được đó là những ẩn dụ về điều lớn lao nhất của con người : Tình yêu . Người nhạc sĩ ấy cũng từ đó đi cùng tôi- đi cùng thế hệ tôi suốt tuổi hai mươi cho đến tận bây giờ . vâng, không thể phủ nhận có một thế hệ lớn lên tâm hồn rải đầy những nốt nhạc của tình khúc Trịnh Công Sơn.
Con chim nhỏ hót chơi trên đầu ngọn lau ấy chưa bay đi . Mười bốn năm qua anh vẫn còn đó, vẫn những ca khúc mang dụ ngôn quen thuộc của tình yêu dành cho mọi người và cho chính mình. Có người tiếp nhận, có người lặng thinh, có người quay lưng đi với nỗi niềm anh muốn bày tỏ - anh có buồn không ? Bày tỏ với đời một số gì đó và tìm được sự chia sẻ, cảm thông, đó là mục đích duy nhất của người làm nghệ thuật. Tôi có cảm giác trong hơn 10 năm qua tâm lý con người có vẻ trở nên phức tạp hơn. Điều đó cũng ảnh hưởng ít nhiều đến công việc của người sáng tác .. Và cái hay cái đẹp tự thân nó là lý do tồn tại của chính nó ..Mấy ai đã dám khẳng định mình hiểu được chính mình. Có một câu nói của Socrate "Connais-toi-toi même – Hãy tự hiểu lấy chính mình"…
Và Trịnh Công Sơn cứ thế , vẫn lặng lẽ đi suốt con đường – con đường như một duyên kiếp tiền định: một người viết tình ca. Dù trên đường đi, anh hái được hoa hồng lẫn gai góc, cảm thông và ngộ nhận. Hãy để người nghệ sĩ không chỉ gặp được toàn hoa hồng mà còn gai góc nữa (Tsêkhôp). Trịnh Công Sơn vẫn đi tìm hạnh phúc trong những ca khúc của mình, vậy mà sao nỗi cô đơn cứ bàng bạc mãi trong hầu hết các giai điệu. Vì sao vậy? “Tôi có khuynh hướng nghiêng về nỗi bất hạnh của đời người từ lúc còn trẻ“. Trong đời sống nói chung hạnh phúc bao giờ cũng là điều khó tìm.. Khó tìm, nhưng đôi lúc ngay chính trong khía cạnh đời sống anh đã bắt gặp nó rồi. Người ta vẫn tiếp tục nghe bài hát của anh khi đã xa quê hương. Đó là một niềm vui, người Việt đâu cũng là người Việt cả …
Những con người ở lại, những con người tha hương vẫn còn nghe ca khúc của anh như tìm một niềm an ủi, trong nỗi nhớ nhung không nguôi nào đó – để tự an ủi mình. Tôi biết chắc rằng cũng đã có nhiều người khi lang thang ngoài phố, trên môi vẫn thì thầm, vẫn bật ra một vài câu hát của anh. Tuyết có thể chữa lành mọi bệnh (Paxternac) thì âm nhạc cũng tương tự. Đối với người này người nọ nó cũng có thể chữa lành và an ủi nỗi đau tâm hồn.
Và có một đêm bước lên sân khấu anh không ngồi hát với cây đàn ghi-ta quen thuộc của mình. Cầm micro trên tay, đứng dưới quầng sáng màu tím nhạt, đôi tròng kính của anh phản chiếu ánh sáng trông như một người mù đơn độc bày tỏ nỗi niềm riêng với mọi người “Tình yêu vô tội để lại cho ai...buồn như giọt máu lặng lẽ nơi này .. Trời cao đất rộng một mình tôi đi ..đời như vô tận một mình tôi về… một mình tôi về với tôi “ Bài hát dành cho một người, một số phận nào đó trong phim Tình xa với những giai điệu quen thuộc, tôi bỗng gặp lại nỗi bàng hoàng, như nỗi bàng hoàng xưa kia – buổi chiều mưa 14 tuổi.
Nỗi cô đơn, dằng dặc theo đuổi mãi trong người nhạc sĩ từ lâu đã trở thành của nhiều người. Phải chăng đó là cái thông điệp lớn lao – bi kịch cũng đồng thời là niềm hạnh phúc – của người nghệ sĩ? Nỗi cô đơn nhiều bất ổn hay là số phận của con người trong thế giới nhiều bất ổn. Tôi vốn sợ những điều dự báo trong tác phẩm. Đi và về - Cái khái niệm chuyển dịch nhưng đồng thời cũng là một hò hẹn với hư không. Thôi cầu mong đó chỉ là nỗi ám ảnh, lo sợ vu vơ của tôi – một kẻ nhát gan. Anh vẫn còn đang sáng tác, vẫn còn đến cùng đám đông . Đời sống có lúc căng thẳng quá nên vẫn cần gặp lại những tình khúc dịu dàng của anh lắm đấy.
Tôi mang đến anh một câu hỏi của những người yêu mến anh: nhìn lại đời mình có xanh rêu? Và đã đựoc nghe câu trả lời: “la Pierre qui roule ne ramasse pas mousse – nhưng vì cuộc đời người vẫn còn lăn mãi nên rong rêu có lúc không bám nữa“ . Lặng lẽ nơi này, nhưng không phải cuộc hò hẹn với rong rêu. Cầu mong như vậy.
Mùa thu 1989
Được sửa bởi thusinhtg ngày Thu Aug 05, 2010 2:43 pm; sửa lần 2.
thusinhtg
Tổng số bài gửi : 2532 Join date : 25/04/2010 Age : 57 Đến từ : Việt Nam
Tiêu đề: Trịnh Công Sơn viết ... Thu Aug 05, 2010 2:42 pm
Sự vật, con người Trịnh Công Sơn (1990)
Những ngày đầu năm mới lịch dương, sải chân tà tà về những ngày cuối lịch âm cũ, bầu trời thành phố sớm chiều có một màu sắc khí hậu êm ả dịu dàng.
Trơì đất như thế, thường khiến người ta tìm một nơi yên tĩnh ngồi uống rượu, uống trà với bạn.
Buổi chiều chúng tôi thường đến một quán quen vào giờ chưa có khách. Nói với nhau dăm ba câu chuyện về đời, về người, về nghệ thuật. Tiếng nói chỉ đủ rơi quanh chỗ chúng tôi ngồi. Quán vẫn cho chúng tôi nghe một thứ âm nhạc đã chọn kỹ, âm lượng mơ hồ như một thứ tiếtn nói khác của thiên nhiên.
Anh bạn hoạ sĩ của tôi nói: Đôi khi âm nhạc cũng đuổi người ta đi. Ý muốn nhắc nhở thứ âm nhạc ồn ào không thuận lợi mấy cho một khung cảnh màu sắc sỗ sang.
Quán có những hàng ghế, bàn mây sơn trắng. Sỏi trắng và bãi cỏ xanh.
Đèn bật lên, quán bỗng chuyển sang một đời sống khác. Người bạn tôi nói: hình như loại cây nào không có hoa thì cũng không có trái. Cây tre chỉ có lá mà thôi. Tôi nghĩ thầm mụt măng cũng có thể xem như một loại trái hài nhi của than tre vậy. Tiếc rằng những thứ trái hài nhi ấy chưa kịp manh nha thành thân, thành lá lại thường oan mệnh trước cuộc hoá thân.
Những âm thanh rời lẻ có khi hoá thân thành những dòng nhạc đẹp, nhưng lắm khi cũng yểu mệnh vô thường.
Những quán hàng cũng có một kiếp sống vô thường. Nơi đây ngày xưa có quán. Hôm nay có thể không còn. Bóng dáng của quán ấy ở lại trong trí nhớ của con người. Con người mất đi, trí nhớ về quán ấy cũng mất đi. Sự vắng bong đó có khi vô nghĩa, trong cái bề bộn của cuộc sống, nhưng ngẫu nhiên, ai biết được bỗng rơi tỏm vào đời riêng của một người. Câu chuyện về một cái quán khả ái nào đó tình cờ được nhắc nhở. Và phút chốc cái quán cũng bàn ghế, cảnh trí, người ngợm của cái ngày nào xa xôi ấy bỗng thức dậy trong trí nhớ một người xa lạ. Cái quán kia phục sinh trong một đời sống khác.
Cũng như thế, có những câu hát một thời đã sống, đã lãng quên và sống lại.
Một tác phẩm không bị lãng quên thường được mở rộng đường để đi đến chốn không bờ bến của những giá trị dường như huyễn hoặc. Con người bị lãng quên là kẻ đã tự đánh mất mình để rồi xoá nốt mình trong trí nhớ kẻ khác. Cũng như thế, có những dòng nhạc của một đời người đã đứng ngoài và cao hơn số phận của người đó.
Nguồn: Trịnh Công Sơn - Một cõi đi về
thusinhtg
Tổng số bài gửi : 2532 Join date : 25/04/2010 Age : 57 Đến từ : Việt Nam
Tiêu đề: BIỂN NHỚ - TRỊNH CÔNG SƠN Sat Aug 07, 2010 9:48 am
Trình bày: ca sĩ Hồng Nhung Thể loại: Nhạc Trịnh Album: Như Cánh Vạc Bay
Được sửa bởi thusinhtg ngày Sat Aug 07, 2010 1:38 pm; sửa lần 1.
thusinhtg
Tổng số bài gửi : 2532 Join date : 25/04/2010 Age : 57 Đến từ : Việt Nam
Tiêu đề: Biển nhớ - Lyrics Sat Aug 07, 2010 9:50 am
Trình bày: Instrumental Thể loại: Nhạc không lời Album: Tình Khúc Trịnh Công Sơn Vol 8
Được sửa bởi thusinhtg ngày Sat Aug 07, 2010 1:44 pm; sửa lần 1.
thusinhtg
Tổng số bài gửi : 2532 Join date : 25/04/2010 Age : 57 Đến từ : Việt Nam
Tiêu đề: Biển nhớ - Album Khánh Ly Sat Aug 07, 2010 10:47 am
Cover
*
Được sửa bởi thusinhtg ngày Sat Aug 07, 2010 1:35 pm; sửa lần 2.
thusinhtg
Tổng số bài gửi : 2532 Join date : 25/04/2010 Age : 57 Đến từ : Việt Nam
Tiêu đề: Biển nhớ - Trần Vĩnh Sat Aug 07, 2010 11:01 am
Trình bày: Trần Vĩnh (Saxophone) Thể loại: Nhạc Không lời Album: Biển Nhớ Cover
*
Được sửa bởi thusinhtg ngày Sat Aug 07, 2010 1:07 pm; sửa lần 1.
thusinhtg
Tổng số bài gửi : 2532 Join date : 25/04/2010 Age : 57 Đến từ : Việt Nam
Tiêu đề: Biển nhớ - Hòa tấu violon - Guitar Sat Aug 07, 2010 12:58 pm
*
*
thusinhtg
Tổng số bài gửi : 2532 Join date : 25/04/2010 Age : 57 Đến từ : Việt Nam
Tiêu đề: Hòa tấu BIỂN NHỚ Sat Aug 07, 2010 1:30 pm
Trình bày: Guitarist Quốc Dũng Thể loại: Nhạc không lời Album: Hòa Tấu Guitar
Thể loại: Nhạc không lời (Piano) Album: Những Tình Khúc Bất Tử 1
Trình bày: Trần Mạnh Tuấn Thể loại: Nhạc không lời (Saxo) Album: Hạ Trắng
Được sửa bởi thusinhtg ngày Sun Aug 22, 2010 7:13 pm; sửa lần 1.
thusinhtg
Tổng số bài gửi : 2532 Join date : 25/04/2010 Age : 57 Đến từ : Việt Nam
Tiêu đề: Video Clip Sat Aug 07, 2010 1:57 pm
Lyrics
thusinhtg
Tổng số bài gửi : 2532 Join date : 25/04/2010 Age : 57 Đến từ : Việt Nam
Tiêu đề: Ca khúc CHIỀU MỘT MÌNH QUA PHỐ - Trịnh Công Sơn Mon Aug 16, 2010 4:53 pm
Ca khúc: CHIỀU MỘT MÌNH QUA PHỐ Sáng tác: Trịnh Công Sơn Thể loại: Nhạc không lời Nhạc cụ: Piano
Hòa tấu Bầu - Tranh - Sáo Thể loại: Nhạc không lời Album: Hòa Tấu Bầu Tranh Sáo Vol.8
LYRICS
Được sửa bởi thusinhtg ngày Wed Aug 18, 2010 6:42 pm; sửa lần 2.
thusinhtg
Tổng số bài gửi : 2532 Join date : 25/04/2010 Age : 57 Đến từ : Việt Nam
Tiêu đề: Ca khúc CHIỀU MỘT MÌNH QUA PHỐ - Trịnh Công Sơn Mon Aug 16, 2010 4:56 pm
Trình bày: ca sĩ Ngọc Lan Thể loại: Nhạc Trịnh Album: Như Là Kỷ Niệm
Trình bày: Hoạ Mi - Lê Tấn Quốc Thể loại: Nhạc Trịnh Album: Một Mai Em Đi
Trình bày: Don Hồ Thể loại: Nhạc Trịnh Album: Hạ Trắng
Admin Admin
Tổng số bài gửi : 327 Join date : 25/04/2010 Age : 57 Đến từ : Việt Nam
Tiêu đề: Video clip "Chiều một mình qua phố" Mon Aug 23, 2010 1:15 pm
Trình bày: Nini , Hạ Vy,Vina Uyển My
Được sửa bởi Admin ngày Tue Aug 24, 2010 9:51 am; sửa lần 1.
Admin Admin
Tổng số bài gửi : 327 Join date : 25/04/2010 Age : 57 Đến từ : Việt Nam
Tiêu đề: Ca khúc CHIỀU MỘT MÌNH QUA PHỐ - Trịnh Công Sơn Tue Aug 24, 2010 9:47 am
COVER[/b] Album: [b]ASIA CD24 Chủ đề: Chiều một mình qua phố
-
-
Admin Admin
Tổng số bài gửi : 327 Join date : 25/04/2010 Age : 57 Đến từ : Việt Nam
Tiêu đề: Ca khúc CHIỀU MỘT MÌNH QUA PHỐ - Trịnh Công Sơn Tue Aug 24, 2010 9:49 am
Album: Xuân Khôi Chủ đề: Chiều một mình qua phố
-
-
Admin Admin
Tổng số bài gửi : 327 Join date : 25/04/2010 Age : 57 Đến từ : Việt Nam
Tiêu đề: Bài viết về Nhạc sĩ Trịnh Công Sơn Tue Aug 24, 2010 10:03 am
Vẫn thấy bên đời Trịnh Công Sơn
Vẫn thấy bên đời còn có em... Ngày sinh nhật anh. Lòng tôi se thắt lại, nhớ tới người đã làm ra câu hát hanh hao ấy.Vẫn thấy bên đời còn có Sơn...
...Có thể lắm chứ, một con đường hay một lối ngõ mang tên anh giữa lòng Hà Nội, nơi có "Cây cơm nguội vàng, cây bàng lá đỏ nằm kề bên nhau, phố xưa nhà cổ mái ngói thâm nâu...".
Chiều Hà Nội rét ngọt, tôi đi qua con phố cà phê Triệu Việt Vương, nghe vọng ra từ đâu đó giọng hát liêu trai Khánh Ly: Vẫn thấy bên đời còn có em / Tấm lòng em như lá kia còn xanh...Lòng tôi se thắt lại, nhớ tới người đã làm ra câu hát hanh hao ấy. Ngày mai sinh nhật anh, không hiểu tại sao tôi cứ nhớ ngày anh mất. Mới đó mà đã bốn năm, chàng nhạc sĩ họ Trịnh không còn nện gót dày thong dong trên những con phố Hà Thành, không còn nện gót dày ở bất cứ nơi đâu trên chốn trần gian này, dù Huế quê nhà hay Sài Gòn nơi nương trú. Và tôi chợt nghĩ câu hát hanh hao ấy giờ này đã trở thành câu hát chàng đề tặng chính chàng! Vâng, vẫn thấy bên đời còn có Sơn... Người đã ra đi thật trong ngày nói dối, làm giật thột cả những người vốn thích đùa dai bẩm sinh.
Tôi còn nhớ buổi trưa hôm đó trong một quán bia hơi Hà Nội nhận được cú điện thoại điếng người của Trương Nam Hương gọi từ Sài Gòn báo tin "Anh Sơn không còn nữa", và nhờ tôi viết bài về anh cho số báo An ninh thế giới sẽ ra vào ngày hôm sau. Phải mãi tới nửa đêm tôi mới cầm nổi bút để khẳng định: "Trịnh Công Sơn người tình lãng du của nhiều thế hệ" đã qua đời. Nhiều người đã khóc khi đọc bài báo ấy, họ khóc vì họ đã vĩnh viễn mất đi một tài năng cô độc luôn an ủi họ bên đời. Nhiều người yêu nhạc Trịnh đã tìm đến Hội Nhạc sĩ Việt Nam hy vọng sẽ được thắp một nén nhang trước bàn thờ của chàng, và họ đã phải cắm hương vào chính trái tim mình.
Tám ngày sau, chúng tôi đã kịp làm Đêm nhạc Trịnh Công Sơn đầu tiên tại Hà Nội để người Hà Thành cùng với Diễm Quỳnh, Quang Thọ, Thanh Lam, Hồng Nhung, Thuỳ Dung, Tấn Minh...tưởng nhớ anh. Thuỳ Dung đã tự mang đến 63 ngọn nến thắp tuổi anh lên trong giai điệu Một cõi đ i về. Chúng tôi ngồi với nhau tàn đêm và cuối cùng còn lại ba người: Nguyễn Thuỵ Kha, Đoàn Tử Huyến và tôi. Ba người muốn làm một điều gì đó nữa về anh. Đấy là một quyết định táo bạo, làm một cuốn sách tập hợp những bài viết về anh in cùng 63 lời bài hát và những bài văn xuôi anh để lại cho đời.
Thật kỳ lạ, hai tuần sau chúng tôi đã chuẩn bị xong bản thảo dày gần 600 trang, có cả bài của Văn Cao và Phạm Duy, có cả bài của Hồng Nhung và Khánh Ly, có cả bài trong nước và ngoài nước... và trước ngày giỗ thất tuần của anh, cuốn sách Trịnh Công Sơn - một người thơ ca, một cõi đi về (*) đã ra mắt công chúng. Đây là cuốn sách dày dặn đầu tiên về người nhạc sĩ tài hoa trọn đời xưng tụng tình yêu và thân phận con người. Bây giờ đã có năm sáu cuốn sách viết về anh, và người bạn thân thiết của anh, nhà văn Hoàng Phủ Ngọc Tường hơn sáu năm trên giường bệnh cũng đã vừa viết xong Hành tinh của Hoàng Tử Bé Trịnh Công Sơn. Chưa có một nhạc sĩ Việt Nam nào được viết thành sách nhiều như thế. Vâng, chỉ có anh, bởi vì anh là Trịnh Công Sơn.
Mấy ngày nay Hà Nội vừa mang nặng một nỗi sầu đưa tiễn "Chàng Huy Cận ngày xưa hay sầu lắm" về cõi vĩnh hằng. Khi nhà thơ của ngọn Lửa Thiêng tuyệt vời ấy qua đời, tôi bỗng nhớ có lần Huy Cận đã nhắc tới anh. Đấy là lần ông ấy thích bài Có một nhà thơ tên là Trịnh Công Sơn tôi viết về tài năng thi ca của nhạc sĩ họ Trịnh, thế là lần nào gặp tôi ông cũng nói một câu đầy cảm động: Cảm ơn Trọng Tạo đã cho Huy Cận biết Trịnh Công Sơn là một nhà thơ tài hoa. Tôi đùa ông: Em đã nghe anh "cảm ơn" mấy lần rồi mà! Ông cười: Khi mình đã thích thì cảm ơn bao lần cũng không thừa đâu.
Một nhà thơ lớn như Huy Cận mà cứ xao xuyến mãi về tài thơ của anh như thế, anh có vui không? Sơn ơi!
Sinh thời, anh đã vẽ lên giấy, lên toan biết bao gương mặt người thân. Anh đi rồi, bao nhiêu phòng tranh vẽ anh đã được trưng bày. Bửu Chỉ, Đinh Cường đã làm một cuộc nhớ Sơn bằng tranh ở Huế. Phạm Mùi cũng đã vẽ hơn 60 bức cả chân dung lẫn ca khúc của anh bày thường xuyên trong ngõ Thái Hà, Hà Nội làm say lòng bao người mến mộ. Có người đã gọi ngõ Thái Hà là ngõ Trịnh Công Sơn. Có thể lắm chứ, một con đường hay một lối ngõ mang tên anh giữa lòng Hà Nội, nơi có "cây cơm nguội vàng, cây bàng lá đỏ nằm kề bên nhau, phố xưa nhà cổ mái ngói thâm nâu..."
Sinh tử là hai đầu của một kiếp người, hay là một luân hồi cát bụi. Ngày mẹ sinh anh và ngày anh hoài thai vào cõi vô cùng cũng giống mọi cuộc đời. Nhưng tại sao anh vẫn là anh, không ai thay thế? Bởi anh là Trịnh Công Sơn, một tài năng giản dị giữa mọi người, chia sẻ với mọi người, quyến rũ mọi người bằng tấm lòng nhẹ nhàng ngỡ gió có thể cuốn đi, mà chẳng bao giờ mất. Và những người đi sau anh vẫn thấy bên đời còn có Sơn!
Hà Nội, 27.2.2005 Nguyễn Trọng Tạo
thusinhtg
Tổng số bài gửi : 2532 Join date : 25/04/2010 Age : 57 Đến từ : Việt Nam
Tiêu đề: Chân dung tự họa Wed Aug 25, 2010 2:45 pm
Chân dung Trịnh Công Sơn - vẽ 14/10/2001
thusinhtg
Tổng số bài gửi : 2532 Join date : 25/04/2010 Age : 57 Đến từ : Việt Nam
Tiêu đề: Chân dung Trịnh Công Sơn Tue Aug 31, 2010 7:14 am
TRỊNH CÔNG SƠN (1939 - 2001)
thusinhtg
Tổng số bài gửi : 2532 Join date : 25/04/2010 Age : 57 Đến từ : Việt Nam
Tiêu đề: Bài viết về Nhạc sĩ Trịnh Công Sơn Tue Aug 31, 2010 9:46 am
MỘT CÁI NHÌN VỀ CA TỪ TRỊNH CÔNG SƠN
Tôi không kẻ thù nên đau từ độ tóc úa là nhờ những tháng âu lo
Trịnh Công Sơn
I. Hôn phối
Văn Cao: “Tôi gọi TCS là người ca thơ (Chantre) bởi ở Sơn, nhạc và thơ quyện vào nhau đến độ khó phân định cái nào là chính, cái nào là phụ”(1)
Nguyễn Xuân Hoàng nhận xét: “TCS là một thi sĩ. Vâng, anh đích thị là một nhà thơ viết nhạc”(2)
Vũ Thư Hiên: “Xét cho cùng, TCS là một nhà thơ. Một nhà thơ lớn. Nhạc là cái xe tải anh lắp lấy để chở thơ anh đến với chúng ta”(3)
Bùi Bảo Trúc: “Có những bản nhạc của ông, phần lời ca đúng là những bài thơ. Ông dùng nhạc để nâng đỡ những đoạn thơ đó. Và ông cũng dùng thơ để dẫn những đoạn nhạc đi”(4)
Một người bạn là giáo sư âm nhạc, khi chỉ tôi về cách sáng tác ca khúc, nhắc nhở: “Ông viết sao đó thì viết, nhưng nhớ là đừng có bị “lai” Phạm Duy và Trịnh Công Sơn”. Tôi hứa cố gắng. Bắt chước nhạc Phạm Duy thì không được rồi. Giòng nhạc của ông phong phú, đa dạng quá, vừa sáng tạo lại vừa chuyên môn và thay đổi theo từng loại ca khúc, theo nội dung và đề tài, chẳng cái nào giống cái nào. Thiền ca không giống tâm ca, khác xa tục ca, lại chẳng quan hệ chút nào đến tình ca và những ca khúc yêu nước. Riêng TCS thì thật là khó thoát. Tôi đã thử loay hoay “sáng tác” nhiều đoạn, nhiều bài, nhưng xong rồi nghe lại (và nhờ bạn bè nghe lại) thì chúng cứ “lai lai” TCS thế nào ấy. Nhẹ nhẹ. Buồn buồn. Đều đều. Nghe cứ phảng phất, nếu không Diễm xưa, Tuổi đá buồn thì cũng Ru em bốn mùa, Hạ trắng...Sửa đi, sửa lại, cố thay đổi. Vẫn cứ thế. Vẫn nặng “mùi” TCS. Tức quá, tôi tìm cách viết theo một thể điệu khác hẳn, thay vì “gam” Mi thứ, La thứ, tôi chọn Đô trưởng chẳng hạn. Nghe có hơi khác TCS. Mừng, tưởng thoát. Nhưng đến khi đặt lời thì ôi thôi, những rong rêu, cát bụi, phố xưa, ngậm ngùi, muộn phiền, hư vô, ngày tháng, trăm năm, hư hao, nỗi nhớ...chúng nó cứ ào vào. Rốt cuộc, thoát được nhạc thì “bị” lời. Đặt lời khác thì lại không được, vì cái “tạng” mình nó vậy, làm sao bây giờ. Thế thì thôi, hát TCS đi cho nó khỏe. Đành bỏ mộng.
Tại sao vậy? Lý do khá đơn giản: nhạc của anh rất giản dị, không có gì chuyên môn, cầu kỳ. Cũng như TCS, tôi thích mấy “gam” bình thường như La thứ, Mi thứ. Thích nhịp điệu buồn buồn, trầm trầm và nhiều chất diễn tả như blue (2/4), boston (3/4) và cách chuyển “gam” rất bài bản và dễ. Coi lại những bản nhạc TCS, tôi nhận thấy hầu hết những bản nhạc nổi tiếng của anh - những bản nhạc nhiều người ưa thích - đều “rơi” vào hai “gam” La thứ (nếu không thì La trưởng, hoặc La thứ + trưởng) và Mi thứ (hoặc Mi trưởng). Này nhé: * La thứ: Biển nhớ, Gọi tên bốn mùa, Cát bụi, Chiếc lá thu phai, Cúi xuống thật gần, Đêm thấy ta là thác đổ, Hạ trắng, Lời buồn thánh, Một ngày như mọi ngày, Phôi pha, Ru ta ngậm ngùi, Tình xa, Ướt mi, Em đi bỏ lại con đường, Những giọt máu trổ bông, Nối vòng tay lớn, Dân ta vẫn sống...
* La trưởng: Nắng thủy tinh, Nhìn những mùa thu đi, Quỳnh hương, Tuổi đá buồn.
* Mi thứ: Còn tuổi nào cho em, Diễm xưa, Em còn nhớ hay em đã quên, Hoa vàng mấy độ, Một cõi đi về, Như cách vạc bay, Ru em, Ru em từng ngón xuân nồng, Tình nhớ, Tình sầu, Thương một người, Ta đã thấy gì trong đêm nay.
* Mi trưởng: Nguyệt ca.
Hai “gam” La và Mi là hai “gam” dễ hát, dễ đàn, rất thích hợp với nhạc TCS. Chỉ cần một chút kiến thức âm nhạc và một chút thói quen là có thể “chơi” nhạc anh dễ dàng. Đây là một kinh nghiệm thuần cá nhân và cảm tính. Tôi có thể nói, dường như hai âm giai đó tự nó đã mang cái chất TCS (hoặc là vì anh đã mang cái chất của anh vào hai “gam” đó).
Phạm Duy nhận xét: “...toàn thể ca khúc TCS không cầu kỳ, rắc rối vì nằm trong một số nhạc điệu đơn giản, rất phù hợp với tiếng thở dài của thời đại”(5) .
Văn Cao nhận xét: “Trong âm nhạc của Sơn, ta không thấy dấu vết của âm nhạc cổ điển theo cấu trúc bác học phương Tây. Sơn viết hồn nhiên như thể cảm xúc nhạc thơ tự nó trào ra”(6) .
Một người viết khác, Phạm Văn Tuấn nhận xét: “Đứng trên khía cạnh lý thuyết nhạc, nhạc của Trịnh Công Sơn không cầu kỳ, phần lớn những bài hát đều được viết theo thể điệu chậm (slow), Boston hay nhanh lắm là điệu Fox. Suốt hơn 40 năm sáng tác, Trịnh Công Sơn không khai phá gì thêm ngoài những giai điệu đơn giản đó”(7)
Những nhận xét trên cùng với kinh nghiệm nhỏ nhoi của riêng mình cho tôi thấy, chỉ với nhạc không, ta sẽ chỉ có một TCS nhạc sĩ bình thường, không mang cái hơi hướm đặc biệt TCS như ta biết hiện nay, không trở thành một hiện tượng độc nhất vô nhị trong lịch sử ca nhạc và cả trong lãnh vực văn học như hiện nay. Vậy thì sao lại là nhạc TCS?
Một nghịch lý: Nhạc TCS hay là nhờ ở ngôn ngữ TCS. Nếu không thích hát, ta có thể dở bất cứ một bài hát nào của TCS và đọc, y như đọc thơ. Ta sẽ thưởng thức các ca từ đó như bài thơ. Và thế cũng đủ. Người viết bài này, rất thích hát nhạc TCS, nhưng trong nhiều trích đoạn trong dưới đây, không hề biết “nhạc” của chúng. Mỗi một bản nhạc, tôi đọc như một bài thơ. Nhưng một câu hỏi khác đặt ra: ở Việt Nam, trước 1975 cũng như sau này, đâu có thiếu những bài thơ hay (hay bằng hoặc hay hơn TCS) của những nhà thơ tài hoa khác. Tại sao chúng không nổi tiếng bằng TCS. Thơ Tô Thùy Yên chẳng hạn. Điều đó dẫn đến một nghịch lý thứ hai: thơ TCS hay là vì chúng được biến thành âm thanh, thành nhạc và phổ biến rộng khắp. Chúng ta biết, nhiều bài thơ đã trở thành hay, thành phổ biến và được công chúng đón nhận là nhờ được phổ nhạc, nghĩa là biến thành âm thanh. Phạm Thiên Thư, Nguyễn Tất Nhiên, Du Tử Lê chẳng hạn. Ngôn ngữ TCS là những bài thơ. Y như bất cứ một bài thơ nào khác. Có điều chúng tự biến thành âm thanh cùng lúc sáng tác. Đó là những “bài thơ âm” (Văn Cao gọi TCS là người ca thơ). Chúng có cùng với nhạc. Có thể nói chúng là nhạc. Chúng được sáng tác cho nhạc. Nhưng vẫn không phải là những bài thơ phổ nhạc.
Mặt khác, qua một số lượng khá lớn bài hát, ngoài việc tạo các cấu trúc câu khá cân đối, ta nhận thấy TCS có vẻ chú ý nhiều đến cách hợp vần. Như ta đã biết, khi sáng tác nhạc, nhạc sĩ nào cũng tìm lời có vần, rất cần thiết để tạo âm thanh thích hợp trong giòng nhạc. TCS, cũng như Phạm Duy, dụng công rất nhiều trong việc tạo vần, nhất là cho những từ ở cuối mỗi câu nhạc. Và cũng như Phạm Duy, lối hợp vần của anh khá đa dạng, do đó, tạo nên những nét nhạc lạ, nhiều khi rất bất ngờ:
- Để một mai tôi về làm cát bụi, ôi cát bụi mệt nhoài - Đi lên non cao đi về biển rộng , đôi tay nhân gian chưa từng độ lượng - Tình ta như núi rừng cúi đầu, nghe tiếng buồn rơi đều - Ru em hài nhung gấm, ru em gót sen hồng Ru bay tà áo rộng, vừa tình tôi chắp cánh
Bốn câu cuối, khi hát lên, mấy chữ gấm, hồng, rộng, cánh đều có vẻ “vần” với nhau. Như thế, khác với thơ để đọc, thơ để ca có thể “vần” thanh trắc và thanh bằng vào với nhau một cách thoải mái. Nhờ khai thác được quan hệ giữa lời và âm, nên anh dễ tìm ra vần. Cách khai thác vần này khiến các bài ca đâm ra dễ nghe, suông sẻ, phong phú. Đồng thời, do đi với nhạc, nên những vần “lai lai”, khi hát lên nghe vẫn thuận y như là vần thật. Thậm chí vần “lai lai” nghe còn thú hơn là vần quá thuận. Trong ca từ TCS, ta thấy anh “vần” những chữ như nhỏ - nọ - lạ - cỏ - do - giờ - đổ - chợ - thơ - lửa... hoặc thơm - tình - xanh - nhiên - yên - mình - tên - quên - mòn - điên - câm - đông - màng... Nhiều bản nhạc của anh chỉ có vài vần. Có bản, do chọn chữ và cấu tạo âm, ta nghe dường như chỉ có một vần độc nhất từ đầu đến cuối. Một số ca khúc nổi tiếng của anh có thể gọi là “ca khúc vần”, vần gần vần xa, vần trắc vần với vần bằng và ngược lại. Có lẽ nhờ thế mà nhiều ca khúc lời rất vô nghĩa, người ta không hiểu, nhưng vẫn thích hát. Có những bài, người ta “hát vần” chứ không “hát ý”. Hồi trước, tôi đã nhiều lần cười thầm một mình khi đi ngang qua một xóm nghèo, chợt nghe một cô gái ăn mặc lam lũ vừa bồng em vừa cất tiếng hát: “Gọi nắng, trên vai em gầy đường xa áo bay...” lẫn với “Đường vào tình yêu có trăm lần vui có vạn lần buồn...”
Trịnh Công Sơn tự nhận xét: “Ca khúc đối với tôi là một mô hình gần gũi, thiết thân và hoàn chỉnh. Nó là một cuộc hôn phối kỳ diệu giữa thi ca và âm nhạc”(. Vâng, hôn phối giữa thi ca và âm nhạc. Đó là một lẽ. Theo tôi, nó còn là một cuộc hôn phối khác, hôn phối giữa Trịnh Công Sơn và thời đại của anh (và của chúng tôi). Không một chút chủ quan, tôi có thể nói thời đại chúng tôi là một thời đại đặc biệt chưa hề có trong lịch sử đất nước. Nó không dài, những cũng vừa đủ để tạo nên sắc thái hết sức đặc thù của nó. Đó là một giai đoạn bùng vỡ mọi mặt. Nguyễn Mộng Giác gọi giai đoạn đó là “mùa biển động” mà anh dùng đặt tên cho bộ trường thiên tiểu thuyết của anh. Vâng, mùa biển động! Liên tục động. Suốt 12 năm trời, từ cuối năm 1963 cho đến tháng 4/1975, miền Nam không khi nào yên tĩnh. Bom đạn, biểu tình, đảo chánh, pháo kích, giới nghiêm, bãi khóa, hội thảo. Các phong trào, đảng phái mọc lên như nấm. Các xu hướng chính trị, tôn giáo, triết học phát triển rầm rầm rộ rộ, có khi đi đến chỗ loạn xà ngầu: hiện sinh, cộng sản, Phật giáo, Thiên chúa giáo, tả khuynh, hữu khuynh, phân tâm, thiền, cách mạng tính dục. Cả một xã hội dường như trần truồng, lộ liễu, phơi bày toang hoác. Các tệ nạn xã hội được dịp phát triển kinh khiếp: tham nhũng, đĩ điếm, ăn cắp, giết người... Thời đại tướng lãnh sợ sinh viên, bộ trưởng sợ thầy chùa. Một giai đoạn lịch sử tự do, bung phá. Mọi tháp ngà bị đập vỡ. Mọi đường ranh bị băng qua. Tất cả các tiêu chuẩn chân lý bị xét lại. Xã hội đầy kịch tính. Tuổi trẻ đứng cheo leo trên đường biên. Thích thì làm, thích thì nói mà vẫn cảm thấy chênh vênh. Đó là thời kỳ của khai mở và bi kịch. Không chỉ là bi kịch của chiến tranh, sự đổ vỡ của mọi giá trị, mà còn là bi kịch của những yếu tố mâu thuẫn nội tại. Anh đớn đau nhận lãnh và thừa hưởng để biến thành nghệ thuật. Có những bi thảm của chiến tranh thì cũng có những ước mơ rực rỡ về hòa bình. Có cái đẹp của tình yêu thì cũng có cái bế tắc, tuyệt vọng của cuộc nhân sinh. Có cái nhẹ nhàng, giải thoát của thiền thì cũng có cái khắc khoải đớn đau của cảnh bể dâu. Có những bài ca kêu gọi chiến đấu thì cũng có những bài ca chán nản, tuyệt vọng đến cùng cực. Anh hít thở cái không khí tự do, đa dạng đó đồng thời cũng hít thở luôn cái không khí ngột ngạt, bế tắc của nó. Trong nhạc của anh, có đầy dẫy những nghịch lý của thời đại được diễn tả qua các khái niệm siêu hình: đỉnh cao/vực sâu, vô hạn/hữu hạn, có/không, còn/mất... Nói theo kiểu Tô Thùy Yên thì những ca khúc của TCS “như những tra vấn quyết liệt về đời người nhìn thấy qua một chuyến phiêu lưu của hữu hạn trong nghìn trùng vô hạn”(9) . Đặng Tiến khen TCS “có tài đặt nhạc, soạn lời, lại biết bắt mạch thời đại, sống đúng thế hệ của mình, trong lòng đất nước, trong nhạc cảnh thế giới. Ngần ấy cái tài dồn lại, gọi là thiên tài cũng không quá đáng”(10)
Có thể nói khác đi một chút: ca từ của TCS là một hôn phối giữa nhiều “nỗi” khác nhau: nỗi tuyệt vọng nhân sinh, nỗi phẫn nộ về chiến tranh, nỗi mơ ước về hòa bình, nỗi băn khoăn siêu hình, nỗi vui về tình yêu, đoàn tụ, gặp gỡ và nỗi buồn thăm thẳm của thân phận con người. Có lẽ vì thế mà dù thỉnh thoảng anh có “dao to búa lớn” la to những là hãy thế này, thế kia, cũng chỉ là “bốc đồng”. Anh rên rỉ, than thở và chỉ muốn ru: ru tình, ru đời, ru đêm, ru tình, ru em...Rốt cuộc, anh chẳng bao giờ có thể là chiến sĩ, mà chỉ là một nghệ sĩ.
Bài viết của nhà nghiên cứu Trần Hữu Thục - Một cái nhìn về ca từ Trịnh Công Sơn.
Cũng là một người vô cùng tôn kính và ngưỡng mộ hết lòng tài năng của cố nhạc sĩ tài hoa họ Trịnh. Thiên Lương mong rằng qua bài viết này, các bạn sẽ có được những cái nhìn mới mẻ trong việc thưởng thính nhạc Trịnh cũng như hiểu được những triết lý sâu sắc về cuộc sống trong các nhạc phẩm của ông.
thusinhtg
Tổng số bài gửi : 2532 Join date : 25/04/2010 Age : 57 Đến từ : Việt Nam
Tiêu đề: Ca khúc Biết Đâu Nguồn Cội - Trịnh Công Sơn Tue Aug 31, 2010 10:04 am
Cakhúc: BIẾT ĐÂU NGUỒN CỘI Sáng tác: Trịnh Công Sơn Trình bày: Ca sĩ Ngọc Lan Thể loại: Trữ tình Album: Con Tim Dâng Hiến
Được sửa bởi thusinhtg ngày Tue Aug 31, 2010 1:02 pm; sửa lần 1.
thusinhtg
Tổng số bài gửi : 2532 Join date : 25/04/2010 Age : 57 Đến từ : Việt Nam
Tiêu đề: Ca khúc Biết Đâu Nguồn Cội - Trịnh Công Sơn Tue Aug 31, 2010 10:13 am
Album: Hòa tấu Trịnh Công Sơn Chủ đề: Ru ta ngậm ngùi Thể loại: Nhạc không lời
Lyrics ca khúc "Biết Đâu Nguồn Cội" Trịnh Công Sơn (1972)
Em đi qua chuyến đò thấy con trăng đang nằm ngủ Con sông là quán trọ và trăng tên lãng du Em đi qua chuyến đò ối a con trăng còn trẻ Con sông đâu có ngờ ngày kia trăng sẽ già
Em đi qua chuyến đò ối a trăng nay đã già Trăng muôn đời thiếu nợ mà sông không nhớ ra Em đi qua chuyến đò lắng nghe con sông nằm kể Trăng ơi trăng rất tệ mày đi nhớ chóng về
Em đi qua chuyến đò ối a vui như ngày hội Tôi xin làm quán đợi buồn chân em ghé chơi Em đi qua chốn này ối a sao em đành vội Tôi xin làm đá cuội và lăn theo gót hài
Tôi vui chơi giữa đời ối a biết đâu nguồn cội Cây trưa thu bóng dài và tôi thu bóng tối Tôi vui chơi giữa đời ối a biết đâu nguồn cội Tôi thu tôi bé lại làm mưa tan giữa trời.
Nguồn: Những bài ca không năm tháng
Ca khúc Biết Đâu Nguồn Cội một sáng tác của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn qua phần trình bày của ca sĩ Khánh Ly
Được sửa bởi thusinhtg ngày Tue Aug 31, 2010 1:10 pm; sửa lần 4.
thusinhtg
Tổng số bài gửi : 2532 Join date : 25/04/2010 Age : 57 Đến từ : Việt Nam
Tiêu đề: Ca khúc Biết Đâu Nguồn Cội - Trịnh Công Sơn Tue Aug 31, 2010 10:17 am
Album Biết đâu nguồn cội - Thanh Thảo
Cover
-
-
- Mục lục
1. Bà Rí 2. Gái xuân 3. Yêu cái đén cũ 4. LK. Qua cầu gió bay - Giận mà thương - Lý ngựa ô 5. Chiều lên bản thượng 6. Trăng về thôn dã 7. Trống cơm 8. Biết đâu nguồn cội
Được sửa bởi thusinhtg ngày Tue Aug 31, 2010 1:37 pm; sửa lần 2.